Bạn đang xem bài viết Truyện: Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo được cập nhật mới nhất tháng 9 năm 2023 trên website Ezlearning.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Trong bệnh viện, Đơn Triết Hạo vì khẩn trương mà áo sơ mi ướt đẫm thành một mảng lớn, cái trán chảy một luồng mồ hôi, coi như đã thật chặt, những con mắt anh vẫn không rời khỏi Giản Nhụy Ái dù là nửa giây.
Bác sĩ có phần kinh ngạc, nhanh chóng chuẩn đoán cho Giản Nhụy Ái, chẩn đoán bệnh xong, bác sĩ đứng dậy, hướng về phía Đơn Triết Hạo nói: “Tổng giám đốc Đơn, tiểu thư Giản không có đáng ngại, chỏ là kinh sợ quá độ, nên ngất đi, đợi chút sẽ tỉnh lại thôi.”
Đơn Triết Hạo gật đầu một cái, đưa mắt ý bảo bác sĩ cứ rời đi.
Bác sĩ nhìn về vết thương trên tay Đơn Triết Hạo nói: “Tổng giám đốc Đơn, cánh tay của anh bị nứt ra, cần băng bó lại một chút.”
“Không có chuyện gì, ông ra ngoài đi, đợi chút tới phòng bệnh của tôi.”
“Dạ!”
Đơn Triết Hạo đưa mắt nhìn bác sĩ rời đi, tròng mắt băng lạnh khẽ hiện ra tia máu đỏ, xem ra là đoạn thời gian trên xe ôm lấy Giản Nhụy Ái, khiến vết thương rách ra.
Anh tự tay kéo ghế đến ngồi cạnh giường cô, nhìn gương mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng như càng liễu phất phơ, không muốn để gió khiến cô nhiễm lạnh, nên khẽ khàng lấy chăn đắp lên người cô.
Ngoài miệng không khỏi nâng lên mỉm cười, chưa bao giờ anh nghĩ đến việc chăm sóc người bệnh lại khiến anh hạnh phúc như thế.
Đặc biệt nhìn người mình yêu, cái loại cảm giác hạnh phúc đó, anh không có cách nào diễn tả được.
Giản Nhụy Ái cảm thấy toàn thân bị sợ hãi bao quanh, giống như đứng trong thế giới bóng tối, rất nhiều thi thể đột nhiên vây quanh cô, sắc mặt bọn họ tái nhợt, mắt trợn trắng, từng bước, từng bước dẫm lên người cô.
Cô hốt hoảng sợ lui về phía sau, mặc kệ cô lui thế nào, chạy thế nào, những người đó cứ dây dưa, đi theo phía sau cô.
Giản Nhụy Ái nghĩ sẽ hô cứu mạng, nhưng vô dụng, cổ họng cô như bị ai đó níu lấy, không thể phát ra được bất cứ tiếng nào, nước mắt như nước suối trào ra.
“A. . . . . . Cứu mạng. . . . . .”
Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Ái sợ hãi giãy giụa, thấy toàn thân cô đều đang run rẩy, nước mắt theo tròng mắt xinh đẹp mà rơi xuống, nhỏ từng giọng xuống gối dài.
Nước mắt của cô hóa thành một thanh kiếm sắc bén, ghim vào trái tim Đơn Triết Hạo.
Lòng anh chỉ biết trách mình vô dụng, yêu thương cô đến thế, chỉ có thể hung hăng ôm cô vào lòng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật xin lỗi!”
Giọng nói trầm thấp tràn đầy đau lòng mùi vị, Đơn Triết Hạo lau những giọt nước mắt trên má cô, giống như đang cầu xin nó đừng chạy nữa.
Thân thể Giản Nhụy Ái đột nhiên chấn động, cô cho là lỗ tai mình có vấn đề?
Đường đường là Tổng giám đốc Đơn Triết Hạo lại nói lời xin lỗi với cô, anh không nói không được sao?
Cặp lông mi dài của Giản Nhụy Ái trở nên cong vút, đôi mắt mở to ra, biểu hiện rằng cô không hiểu, càng giống như một đứa bé có điều hoang mang.
Đôi mắt đẹp mang theo sự không thể tưởng tượng nổi nhìn Đơn Triết Hạo: “Anh. . . . . . Anh nói cái gì?”
“Thật xin lỗi, vì mấy chuyện anh đã làm, không có suy tính đến năng lực chịu đựng của em, dọa cho em sợ, đều là sai lầm của anh.”
“Hạo!” Giọng nói của Giản Nhụy Ái bởi vì lời nói xin lỗi của Đơn Triết Hạo mà đánh mất đi sự cứng rắn.
Chung quanh cô chính là vẻ dịu dàng của Đơn Triết Hạo, đôi mắt thâm thúy và bá đạo trong nháy mắt liền hòa tan vào sự trong trẻo của Giản Nhụy Ái.
Để Đơn Triết Hạo nói xin lỗi là điều không dễ dàng, Giản Nhụy lo sợ cũng bởi lời nói này, lo lắng trong lòng cũng vì lời nói này mà tan chảy, cô tựa như trên sa mạc hoang vu, tìm được ốc đảo, tìm được cây cỏ cứu mạng mình!
Trên đời có rất nhiều lý do để nói không thương, vội, mệt mỏi, vì muốn tốt cho người ta. . . . . . Mà yêu thì lý do có một lý do duy nhất, đó chính là muốn được ở bên cạnh người.
Cô nhắm mắt lại hưởng thụ mùi vị quen thuộc của Đơn Triết Hạo, mùi thơm nhẹ nhàng của cơ thể anh, thêm mùi thuốc nhàn nhạt, mùi thuốc! theo quán tính, cô nhìn về phía cánh tay của anh!
Nó đó ngầu, cô liền kinh sợ, trái tim Giản Nhụy Ái đau đến không thể nói nên lời: “Cũng chảy máu, sao anh không băng bó thêm, nếu là. . . . . .”
Còn chưa chờ Giản Nhụy Ái nói hết lời, anh đã cúi người xuống, hôn lên cánh môi xinh đẹp của co.
Giản Nhụy Ái khẽ ngẩn người, liền nghênh đón nụ hôn của anh, nụ hôn kích tình và nóng bỏng như thế, để cho cô mất đi năng lực khống chế. . . . . .
Bốn phía tràn ngập mùi vị phong tình độc đáo, kích thích cuống lấy cơ thể cô, gương mặt vì không kìm chế được mà đỏ ửng lên.
Vì sao nụ hôn của Đơn Triết Hạo, lại khiến cô mê loạn như thế, Đơn Triết Hạo không cần dùng lời ngon tiếng ngọt, lại có thể khiến Giản Nhụy Ái vô cùng yên tâm.
Hô hấp của cô trở nên khác thường rối loạn, nhào vào lồng ngực Đơn Triết Hạo, từng ngụm… từng ngụm hít vào thở ra.
Đơn Triết Hạo hài lòng với phản ứng của Giản Nhụy Ái, vốn muốn tiến sâu hơn một bước, đòi lấy tất cả của cô, nhưng Đơn Triết Hạo biết mình không thể, thân thể cô đã chịu nhiều cú sốc, anh không nở để cô chịu đựng thêm nữa, xem ra hôm nay phải nhịn!
Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Trong bệnh viện, Đơn Triết Hạo vì khẩn trương mà áo sơ mi ướt đẫm thành một mảng lớn, cái trán chảy một luồng mồ hôi, coi như đã thật chặt, những con mắt anh vẫn không rời khỏi Giản Nhụy Ái dù là nửa giây.
Bác sĩ có phần kinh ngạc, nhanh chóng chuẩn đoán cho Giản Nhụy Ái, chẩn đoán bệnh xong, bác sĩ đứng dậy, hướng về phía Đơn Triết Hạo nói: “Tổng giám đốc Đơn, tiểu thư Giản không có đáng ngại, chỏ là kinh sợ quá độ, nên ngất đi, đợi chút sẽ tỉnh lại thôi.”
Đơn Triết Hạo gật đầu một cái, đưa mắt ý bảo bác sĩ cứ rời đi.
Bác sĩ nhìn về vết thương trên tay Đơn Triết Hạo nói: “Tổng giám đốc Đơn, cánh tay của anh bị nứt ra, cần băng bó lại một chút.”
“Không có chuyện gì, ông ra ngoài đi, đợi chút tới phòng bệnh của tôi.”
“Dạ!”
Đơn Triết Hạo đưa mắt nhìn bác sĩ rời đi, tròng mắt băng lạnh khẽ hiện ra tia máu đỏ, xem ra là đoạn thời gian trên xe ôm lấy Giản Nhụy Ái, khiến vết thương rách ra.
Anh tự tay kéo ghế đến ngồi cạnh giường cô, nhìn gương mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng như càng liễu phất phơ, không muốn để gió khiến cô nhiễm lạnh, nên khẽ khàng lấy chăn đắp lên người cô.
Ngoài miệng không khỏi nâng lên mỉm cười, chưa bao giờ anh nghĩ đến việc chăm sóc người bệnh lại khiến anh hạnh phúc như thế.
Đặc biệt nhìn người mình yêu, cái loại cảm giác hạnh phúc đó, anh không có cách nào diễn tả được.
Giản Nhụy Ái cảm thấy toàn thân bị sợ hãi bao quanh, giống như đứng trong thế giới bóng tối, rất nhiều thi thể đột nhiên vây quanh cô, sắc mặt bọn họ tái nhợt, mắt trợn trắng, từng bước, từng bước dẫm lên người cô.
Cô hốt hoảng sợ lui về phía sau, mặc kệ cô lui thế nào, chạy thế nào, những người đó cứ dây dưa, đi theo phía sau cô.
Giản Nhụy Ái nghĩ sẽ hô cứu mạng, nhưng vô dụng, cổ họng cô như bị ai đó níu lấy, không thể phát ra được bất cứ tiếng nào, nước mắt như nước suối trào ra.
“A. . . . . . Cứu mạng. . . . . .”
Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Ái sợ hãi giãy giụa, thấy toàn thân cô đều đang run rẩy, nước mắt theo tròng mắt xinh đẹp mà rơi xuống, nhỏ từng giọng xuống gối dài.
Nước mắt của cô hóa thành một thanh kiếm sắc bén, ghim vào trái tim Đơn Triết Hạo.
Lòng anh chỉ biết trách mình vô dụng, yêu thương cô đến thế, chỉ có thể hung hăng ôm cô vào lòng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật xin lỗi!”
Giọng nói trầm thấp tràn đầy đau lòng mùi vị, Đơn Triết Hạo lau những giọt nước mắt trên má cô, giống như đang cầu xin nó đừng chạy nữa.
Thân thể Giản Nhụy Ái đột nhiên chấn động, cô cho là lỗ tai mình có vấn đề?
Đường đường là Tổng giám đốc Đơn Triết Hạo lại nói lời xin lỗi với cô, anh không nói không được sao?
Cặp lông mi dài của Giản Nhụy Ái trở nên cong vút, đôi mắt mở to ra, biểu hiện rằng cô không hiểu, càng giống như một đứa bé có điều hoang mang.
Đôi mắt đẹp mang theo sự không thể tưởng tượng nổi nhìn Đơn Triết Hạo: “Anh. . . . . . Anh nói cái gì?”
“Thật xin lỗi, vì mấy chuyện anh đã làm, không có suy tính đến năng lực chịu đựng của em, dọa cho em sợ, đều là sai lầm của anh.”
“Hạo!” Giọng nói của Giản Nhụy Ái bởi vì lời nói xin lỗi của Đơn Triết Hạo mà đánh mất đi sự cứng rắn.
Chung quanh cô chính là vẻ dịu dàng của Đơn Triết Hạo, đôi mắt thâm thúy và bá đạo trong nháy mắt liền hòa tan vào sự trong trẻo của Giản Nhụy Ái.
Để Đơn Triết Hạo nói xin lỗi là điều không dễ dàng, Giản Nhụy lo sợ cũng bởi lời nói này, lo lắng trong lòng cũng vì lời nói này mà tan chảy, cô tựa như trên sa mạc hoang vu, tìm được ốc đảo, tìm được cây cỏ cứu mạng mình!
Trên đời có rất nhiều lý do để nói không thương, vội, mệt mỏi, vì muốn tốt cho người ta. . . . . . Mà yêu thì lý do có một lý do duy nhất, đó chính là muốn được ở bên cạnh người.
Cô nhắm mắt lại hưởng thụ mùi vị quen thuộc của Đơn Triết Hạo, mùi thơm nhẹ nhàng của cơ thể anh, thêm mùi thuốc nhàn nhạt, mùi thuốc! theo quán tính, cô nhìn về phía cánh tay của anh!
Nó đó ngầu, cô liền kinh sợ, trái tim Giản Nhụy Ái đau đến không thể nói nên lời: “Cũng chảy máu, sao anh không băng bó thêm, nếu là. . . . . .”
Còn chưa chờ Giản Nhụy Ái nói hết lời, anh đã cúi người xuống, hôn lên cánh môi xinh đẹp của co.
Giản Nhụy Ái khẽ ngẩn người, liền nghênh đón nụ hôn của anh, nụ hôn kích tình và nóng bỏng như thế, để cho cô mất đi năng lực khống chế. . . . . .
Bốn phía tràn ngập mùi vị phong tình độc đáo, kích thích cuống lấy cơ thể cô, gương mặt vì không kìm chế được mà đỏ ửng lên.
Vì sao nụ hôn của Đơn Triết Hạo, lại khiến cô mê loạn như thế, Đơn Triết Hạo không cần dùng lời ngon tiếng ngọt, lại có thể khiến Giản Nhụy Ái vô cùng yên tâm.
Hô hấp của cô trở nên khác thường rối loạn, nhào vào lồng ngực Đơn Triết Hạo, từng ngụm… từng ngụm hít vào thở ra.
Đơn Triết Hạo hài lòng với phản ứng của Giản Nhụy Ái, vốn muốn tiến sâu hơn một bước, đòi lấy tất cả của cô, nhưng Đơn Triết Hạo biết mình không thể, thân thể cô đã chịu nhiều cú sốc, anh không nở để cô chịu đựng thêm nữa, xem ra hôm nay phải nhịn!
Đơn Xin Phép Bá Đạo Của Học Trò
Hôm nay em viết đơn này xin cô cho em được chuyển chỗ xuống bàn bạn Linh vì em thích bạn ấy và bạn ấy cũng rất là thích em. Đơn xin chuyển chỗ
Kính gửi cô giáo chủ nhiệm lớp 4A3.
Em tên là: Trần Anh Tuấn
Học sinh lớp 4A3, trường tiểu học Sông Đà
Hôm nay em viết đơn này xin cô cho em được chuyển chỗ xuống bàn bạn Linh vì em thích bạn ấy và bạn ấy cũng rất là thích em. Vì vậy em xin cô cho em được chuyển chỗ.
Em hứa sẽ không nói chuyện và ôm bạn ý trong giờ học, mong cô chấp nhận cho em được chuyển chỗ xuống bàn bạn ý. Em cám ơn cô”.
Đơn xin nghỉ học vì sợ “kẻo chừng thăng thiên”
Đơn xin nghỉ học bằng thơ lục bát của một học sinh lớp 11 Toán, trường THPT chuyên ở TP Vũng Tàu.
“Hôm nay em viết đơn nàyKính xin được nghỉ một ngày dưỡng thươngEm tuy vẫn nhớ lớp nhớ trườngNhưng mà sức khỏe khó lường mới nguySuốt đêm em sốt li bìTrán nay nóng hổi, yếu suy quá chừngViệc học chắc phải tạm ngưngĐể còn điều trị kẻo chừng thăng thiên”…
Ngọc Lan sưu tầm
Đơn Xin Từ Chức Tổng Giám Đốc
Công ty Luật LVN – Luật sư Tư vấn trực tuyến – Gọi ngay 1900.0191
Mẫu Đơn xin từ chức tổng giám đốcCỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM
Độc lập- Tự do- Hạnh phúc
————–o0o————–
…. , ngày … tháng … năm 20…
ĐƠN XIN TỪ CHỨC TỔNG GIÁM ĐỐC– Căn cứ Điều lệ công ty
– Căn cứ Nghị định 97/2023/NĐ-CP về quản lý người giữ chức danh, chức vụ tại doanh nghiệp là công ty trách nhiệm hữu hạn một thành viên mà Nhà nước nắm giữ 100% vốn điều lệ.
– Căn cứ Luật doanh nghiệp 2014
Kính gửi: Chủ tịch Hội đồng quản trị/ Hội đồng thành viên……….
Tên tôi là: ………………………………………………………. Sinh ngày: …………………..
Chứng minh nhân dân số: …………………. Cấp ngày: ……………… Tại: ………………..
Nơi ở hiện nay: ……………………………………………………………………………………………………
Công tác tại: ……………………………………………………………………………………………………….
Chức vụ: Tổng giám đốc
Tôi xin trình với Quý cơ quan nội dung sau:
…………………………………………………………………………………………………………………………
………………………………………………………………………………………………………………………….
(Ví dụ: Vào Tháng … năm …, tôi được đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc công ty ……..
………………………………………….. Trong quá trình làm việc tôi luôn cố gắng làm tốt nhiệm vụ được giao. Nhận thấy, tình hình sức khỏe không đảm bảo để tiếp tục công tác và hoàn thành tốt nhất mọi nhiệm vụ được giao.)
Do đó, tôi làm đơn này đề nghị chủ tịch Hội đồng quản trị/thành viên xem xét, giải quyết đơn từ chức của tôi.
Tôi xin chân thành cảm ơn!
Xác nhận của chủ tịch HĐQT/HĐTV Người làm đơn
5
/
5
(
1
bình chọn
)
Những Câu Hỏi Phía Sau Đơn Xin Từ Chức Của Ông Phó Tổng Giám Đốc Vtv
Ông Trần Đăng Tuấn phó tổng giám đốc đài THVN.
Một sự kiện khá mới lạ vừa xảy ra mấy ngày qua khi một Phó tổng giám đốc đài truyền hình Việt Nam gửi đơn lên Thủ tướng xin từ chức và báo chí đã liên tục loan tải tin này như một sự kiện lớn.
Mặc Lâm tìm hiểu câu chuyện qua bài phỏng vấn nhà báo Trần Quang Thành hiện đang định cư tại Đông Âu, ông nguyên là phóng viên của đài truyền hình Việt Nam trong nhiều chục năm qua, mời quý vị theo dõi sau đây
Ông Trần Đăng Tuấn là tiến sỹ đầu ngành truyền hình được đào tạo bài bản từ Đại học tổng hợp Lomonoxop và Viện hàn lâm khoa học ở Liên Xô cũ. Ông Trần Đăng Tuấn đã có hơn 20 năm công tác tại Đài Truyền hình Việt Nam.
Ô.Trần Q. Thành, Phóng viên THVN
Một người giỏi, nhiều kinh nghiệm
Mặc Lâm: Thưa mới đây ông Trần Đăng Tuấn đã chính thức gửi đơn từ chức phó tổng giám đốc đài THVN, đây là một sự kiện hiếm thấy. Là người từng làm việc lâu năm trong đài truyền hình Việt Nam ông có thể cho biết nhân thân của ông Tuấn như thế nào không thưa ông?Trần Quang Thành: Ông Trần Đăng Tuấn là tiến sỹ đầu ngành truyền hình được đào tạo bài bản từ Đại học tổng hợp Lomonoxop và Viện hàn lâm khoa học ở Liên Xô cũ. Ông Trần Đăng Tuấn đã có hơn 20 năm công tác tại Đài Truyền hình Việt Nam. Ông có đóng góp quan trọng trong việc xây dựng chiến lược Đài truyền hình Việt Nam giai đoạn 1996- 2000 và 2000- 2010. Là người nêu ý tưởng và thực hiện việc mở nhiều kênh sóng truyền hình từ điểm xuất phát VTV chỉ có 1 kênh, phát sóng vài tiếng trong 1 ngày.
Đặc biệt, ông đã đề xuất ý tưởng tự thu, tự chi trong bối cảnh nhận thức chính trị của lãnh đạo Việt Nam về báo chí còn khắt khe, thiển cận. Thời ông Phan Văn Khải làm Thủ tướng ông đã bảo vệ thành công trước Chính phủ đề án để truyền hình Việt Nam có được doanh thu hơn 2000 tỷ tự lo tiền lương và tái đầu tư như ngày hôm nay. Phó Tổng giám đốc Trần Đăng Tuấn, là một người lãnh đạo có năng lực, có uy tín không chỉ được cán bộ, viên chức Đài Truyền hình Việt Nam mến mộ mà còn được các bạn đồng nghiệp trong ngành truyền hình cả nước tín nhiệm, đánh giá cao.Mặc Lâm: Theo như ông nói thì ông Trần Đang Tuấn làm việc rất tốt và triển vỏng còn lên cao hơn nữa nhưng tại sao ông ta lại từ chức?
Phó Tổng giám đốc Trần Đăng Tuấn, là một người lãnh đạo có năng lực, có uy tín không chỉ được cán bộ, viên chức Đài Truyền hình Việt Nam mến mộ mà còn được các bạn đồng nghiệp trong ngành truyền hình cả nước tín nhiệm, đánh giá cao.
Ô.Trần Q. Thành, Phóng viên THVN
Trần Quang Thành: Nếu mình nhìn vào lá đơn của ông ấy thì rất đơn giản thôi. Lá đơn đề ngày 30 tháng 8 ông đệ đơn lên Thủ tướng xin từ chức phó giám đốc của đài truyền hình Việt Nam. Ông không giải thích nội dung nhưng quá trình công việc của ông ấy tại đài THVN cũng như việc bức xúc của ông ấy.
Ông đã bị o ép và ức chế không thể nào thực hiện được nhiệm vụ của mình và nhất là không công bằng trong việc bố trí công việc trong đài THVN. Chẳng hạn như 6 năm trở lại đây, ông Trần Đăng Tuấn bị cô lập, vô hiệu hóa bởi ông Vũ Văn Hiến – Ủy viên Trung ương Đảng, Tổng giám đôc Đài Truyền hình Việt Nam và phe nhóm của ông ta. Trong thông báo mới đây của Ủy ban kiểm
tra Trung ương Đảng do ông Nguyễn Văn Chi, Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Trung ương Đảng, Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Trung ương ký đã kết luận nhiều vụ việc cán bộ, viên chức, đảng viên ở Đài Truyền hình Việt Nam tố cáo, khiếu nại ông Vũ Văn Hiến là có cơ sở và đúng sự thật.
Tuy nhiên ông Vũ Văn Hiến đã được họ bao che, dung túng. Việc bao che này khiến ông Vũ Văn Hiến và phe cánh ngày càng lộng hành tìm mọi cách để loại bỏ ông Trần Đăng Tuấn và những người trung thực kiên trì đấu tranh vạch trần những sai trái của ông ta và phe cánh.Đó còn là do sự bao che trước các sai phạm của ông Tổng giám đốc Vũ Văn Hiến như tham nhũng, trù dập cán bộ, nhưng vẫn không ai xử lý gì cả.
Không thể là chuyện bình thường
Mặc Lâm: Báo Lao Động số mới nhất viết rằng ông Trần Đăng Tuấn từ chức để ra làm việc cho một công ty truyền hình tư nhân với số lương cao hơn, đây có phải là lý do chính khiến ông Tuấn ra đi hay không?
Trần Quang Thành: Ông Trần Đăng Tuấn đúng là sẽ ra ngoài làm việc tại một công ty truyền hình vệ tinh tư nhân. Ông ấy không phải ra ngoài để kiếm lương cao đâu, mà ông ấy ra ngoài để phát huy cái năng lực của ông ấy. Vì ông làm trong đài THVN thì năng lực của ông ấy không thể phát huy được vì bị o ép. Chẳng hạn như bạn thấy đấy dự án Trung tâm sản xuất chương trình Đài Truyền hình Việt Nam có vốn đầu tư hơn 4000 tỷ- vốn ODA vay của Nhật Bản nhưng đang bị đắp chiếu hơn 1 năm nay vì rơi vào vòng kiện cáo với nhà thầu nước ngoài.
Nếu mà muốn nói tôi xin so sánh như thế này: trước ông Trần Đăng Tuấn có một nhân vạt khác, đó là ông Thái Minh Tần, hồi xưa ông ấy là giám đông công ty xuất nhập khẩu của đài THVN, sau đó cũng bị ông Vũ Văn Hiến o ép sau đó buộc lòng phải ra đi. Sau đó ông về đài truyền hình kỹ thuật số VTC và làm giám đốc kéo theo rất nhiều anh em sang đấy làm việc. Ông Trần Đăng Tuấn cũng vậy ra đi vì bị o ép chứ không phải lương cao đâu.
Mặc Lâm: Xin ông một câu hỏi cuối cùng nữa đây là lần đầu tiên một ông Phó tổng giám đốc từ chức lại được sự quan tâm đồng loạt của báo chí như vậy, hiện tượng này nói lên điều gì thưa ông?Trần Quang Thành: Hiện tượng anh em báo chí mấy hôm nay, hay là trên các blog thì anh thấy người ta rất băn khoăn và chia sẻ với ông Trần Đăng Tuấn. Vì người ta thấy ông này là con người có tài mà nếu đi khỏi đài THVN thì đó là một thiệt hại lớn cho ngành phát thanh truyền hình Việt NamMặc Lâm: Xin cám ơn nhà báo Trần Quang Thành đã dành cho chúng tôi cuộc phỏng vấn ngày hôm nay
Những Bản Tự Kiểm Điểm ‘Bá Đạo’ Của Học Trò
Có lẽ đây là lần cuối cùng con viết “bản kiểm điểm” hoặc “bảng tường trình”. Lý do con viết bảng kiểm điểm này là vì con đã đổ cơm vào thùng rác. Không những thế mà con còn đổ cơm ra ngoài cửa sổ, ăn chậm, học dốt, tắm bẩn và ngu ngơ, lề mề. Cho con xin lỗi mẹ, và nếu chuyện này còn tái phạm một lần nữa con sẽ ra đường ăn xin.
Kính gửi cô giáo chủ nhiệm lớp 12A4, trường THPT…
Con là…, học sinh lớp 12A4.
Trong thời gian qua con là một trong những học sinh đi học muộn nhiều nhất lớp, tuy đã được thầy cô và bạn bè nhắc nhở nhưng con vẫn chưa sửa chữa được. Đó là điều luôn làm con cảm thấy xấu hổ và day dứt trong lòng.
Hôm nay khi nghe được những lời cô nhắc nhở, con và cảm thấy bản thân mình như những người đang leo núi nhưng bị trượt dốc, chỉ có tình yêu thương vô bờ bến của bố mẹ, sự quan tâm lo lắng của thầy cô, sự đồng cảm, chia sẻ của bạn bè mới có thể giúp con vững bước đi tiếp lên đỉnh núi đầy gian nan phía trước.
Con nhận thấy việc đi học muộn của con xuất phát từ đợt được nghỉ học để đi thi học sinh giỏi. Thế rồi khi thời gian trôi qua, mùa đông ập đến với những cơn gió lạnh buốt giá, nhiều buổi sáng con đã dậy rất sớm nhưng không nhìn thấy những tia nắng ấm áp quen thuộc, lại thêm cái mệt mỏi của những đêm thức khuya học bài, con đã không thể nào cưỡng lại sự ấm áp, dịu dàng của giấc ngủ. Sự ấm áp không phải là một hình tượng cám dỗ, nhưng nó lại có sức lôi cuốn thật mãnh liệt. Và các giây phút yếu ớt, không chiến thắng nổi bản thân đã đến với con. Trong học kỳ I qua con đã đi học muộn 6 lần.
Là một học sinh luôn cố gắng hết mình để học hành chăm ngoan nhưng con vẫn không thoát nổi những mâu thuẫn của ý thức và ý muốn. Dù có biện hộ theo cách nào thì con vẫn nhận thấy mình mắc khuyết điểm và xứng đáng nhận hạnh kiểm khá như một sự trừng phạt đích đáng. Có lẽ con là học sinh giỏi duy nhất của khối chuyên bị hạnh kiểm khá, và điều đó thực sự khiến con cảm thấy xấu hổ. Như một qui luật tất yếu, người mắc lỗi phải chịu tội, con đã thực sự hối hận và chấp nhận mọi hình phạt. Giờ đây ngồi giữa sự trống trải và lạnh lẽo của đêm đông, con cảm thấy vô cùng cô độc và sợ hãi. Lẽ ra con phải hết sức cố gắng để làm vừa lòng cha mẹ – những người đang ngày đêm đổ mồ hôi, nước mắt để nuôi con ăn học từng ngày và thầy cô – những kĩ sư tâm hồn đã bất chấp thời tiết, bệnh tật để xây dựng cho chúng con những lâu đài kiến thức và tâm hồn. Vậy mà chỉ vì những phút giây yếu lòng, con đã đem lại nỗi buồn cho những người yêu thương nhất.
Hôm nay, trong giờ khai giảng em không nghiêm túc. Em nghịch bóng bay, không đứng thẳng. Khi lên lớp, cô phạt viết bảng kiểm điểm.
Em hứa sẽ không bao giờ như thế nữa. Mong cô tha lỗi cho em.
Kính gửi Ban giám hiệu trường…
Em tên…
Lí do: Em không hề vô lễ mà tại thầy bắt viết.
Con tên là…, lớp 2A2 trường Tiểu học V.Y
Con phạm lỗi: không vào ngủ mà lại ra sân chơi, cô thấy vậy gọi con lên bục giảng. Con xin lỗi ba mẹ. Con hứa sẽ không như thế nữa.
Nếu như bị một lần nữa thì con sẽ tự giác ra khỏi nhà và đi ở nhà khác.
Theo VnExpress
Cập nhật thông tin chi tiết về Truyện: Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo trên website Ezlearning.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!